Cô đơn quá...
... cà phê ơi!
Lặng lẽ rơi...
lặng lẽ rơi...
...lặng buồn...
Giọt nào nhớ?
giọt nào thương?
Mà day dứt
tỏa...
mấy phương u sầu!...
Giọt nào đắng?
giọt nào đau?
Mà đen...
mà sánh...
mà sâu...
mà...Đời!
Chầm chậm rơi...
chầm chậm thôi...
Để nghe cay đắng xẻ đôi tiếng cười
Để nghe lẳng lặng trong người
Nỗi buồn thấm thía
chảy xuôi vào lòng...
Chầm chậm rơi...
...chầm chậm...ngưng...
Cái gì cũng cứ như Không là gì
Trống trơn
một cõi đi về
Đam mê mòn chết bên lề trái tim...
Chầm chậm ngưng...
lặng lẽ... im...
Giọt đời đọng lại
phía chìm
bão giông...
Nghiêng ly
uống cạn cho xong
Chao ôi!...
...đắng...
đến tận cùng tâm tư...
Một mình ta
một giời mưa
Một cà phê
Đã...
Khuấy vừa...
...cô đơn.
T.A.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin được lắng nghe