Phòng trọ run mình trong lặng im
Mưa rơi êm ả xuống đêm mềm
Ta nghe thao thiết miền nhung nhớ
Xứ Bắc xa rồi... ôi mến thương...
Những giọt lanh canh điểm mái tôn
Tự thấy tim mình hiu hắt hơn
Khuya khoắt càng thêm u ẩn quá
Lòng ta- hoang đảo- đau cô đơn...
Tiếng nhẹ ran ran... ai khóc than?
Ngoài kia mưa mỗi lúc mưa thêm
Tâm tư nghèn nghẹn... Trời! u uất!...
Cứ mãi dâng cao, chất chứa buồn...
Giọt ngắn, giọt dài... nghe thác sôi
Gió điên cuồng gió quất tơi bời
Sấm vang? Hay tiếng đầu ta vỡ?
Ôi! nhớ điên cuồng Xứ Bắc ơi!...
Cái buổi lên tàu ta ra đi
Sau lưng núi Thúy buồn chia ly
Hoàng hôn loang khẽ vào bóng tối
Sông nước dài thêm khúc tiễn đưa...
Những cánh tay nhoài quấn quýt nhau
Sân ga nhòa nhoạt buổi chia sầu
Bóng cha? hay bóng em đang vẫy?
Tiếng mẹ nghẹn ngào hụt mấy câu...
Ta biết ta đi để trở về
Mà sao lưu luyến chẳng yên cho
Ta biết đường vui ta phía trước
Mà lòng vội khắc nỗi xa quê...
Mưa tạnh... đêm chùng... êm như ru...
Mình mình đối diện với tâm tư
Lòng riêng thấm thía vào khuya vắng
Lằng lặng giong buồm .. xuôi bến xưa...
T. A. T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin được lắng nghe